Tôi sẽ không quên những người Thầy đáng kính

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (2 votes, average: 5,00 out of 5)
Loading...

Biết kết quả thi Đại học, tôi rơi vào trạng thái trầm cảm và những người thầy đáng kính tại Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur đã giúp tìm được ước mơ của mình.

Trung cấp Y Dược Hà Nội – Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur

Trung cấp Y Dược Hà Nội – Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur

Ngôi Trường nuôi dưỡng và chắp cánh ước mơ

Đó là câu chuyện từ 5 năm về trước, khi tôi còn đang ở độ tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới”, khi cái nhìn về thế giới ngoài kia còn đang rất đẹp, toàn màu hồng thì một có một sự kiện đã khiến cho tôi bị sụp đổ hoàn toàn và rơi vào trạng thái bệnh trầm cảm.

Thời điểm đen tối nhất của cuộc đời tôi, cú sốc lớn nhất khiến tôi suýt đánh mất tương lai của chính mình chính là thời điểm cầm trên tay tờ giấy thông báo kết quả đại học. Năm đó, tôi đã trượt Đại học Y Hà Nội, giây phút thật sự không thể khóc nổi mà người thì cứ lặng đi với suy nghĩ ước mơ trở thành nguồn nhân lực của ngành Y tế, được chăm sóc và chữa bệnh cho mọi người.

Mặc dù được gia đình lo lắng, bạn bè quan tâm nhưng mặc cảm, tôi đã rơi vào trạng thái trầm cảm trong suốt một thời gian và rồi, kỳ tích đã xảy ra. Trong một lần nằm viện điều trị, khi biết được câu chuyện của tôi từ gia đình, bác sĩ đã ân cần điều trị tâm bệnh trong tôi bằng câu chuyện cuộc đời của chính mình. Nhờ bác sĩ mà tôi đã hiểu Đại học không phải là con đường duy nhất để thành công. Cũng giống như bác sĩ, tôi sẽ bắt đầu ước mơ của mình từ Trung cấp Y Hà Nội – Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur.

Người Thầy đáng kính trong đời

Sau khi ổn định tinh thần, tôi đã quyết định nộp đơn đăng ký xét tuyển  Cao đẳng Điều dưỡng – Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur với mong muốn có thể đem khả năng và những gì học được chữa bệnh và phục hồi chức năng cho mọi người.

Hồ sơ được nhận, tôi đã theo học tại Cao đẳng Y Dược Hà Nội – Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur và được tạo những điều kiện tốt nhất để trau dồi kiến thức và kỹ năng chuyên môn của bản thân. Cho đến thời điểm hiện tại, khi đã thực hiện được ước mơ và có được công việc ổn định tại Bệnh viện Thành phố nhưng có lẽ cho đến suốt cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ quên những “người Thầy đáng kính”.

Đối với tôi, Người Thầy thứ nhất chính là người ngày đêm miệt mài để soạn nên những bài giảng tốt nhất giúp tôi có được những kiến thức chuyên môn để hành nghề – những người thầy đang giảng dạy tại Trung cấp Y Dược Hà Nội – Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur, những người Thầy trách nhiệm, nhiệt tình và hết mình trong công tác giảng dạy. Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur là địa chỉ đào tạo luôn tạo mọi điều kiện tốt nhất để giúp sinh viên có thể theo đuổi con đường của chính mình, tuy nhiên không phải vì thế mà chất lượng đào tạo ở đây thấp hơn các môi trường đào tạo khác chính bởi sự đóng góp của những người Thầy đáng kính, các Thầy luôn chân tình mà nghiêm khắc thể hiện qua từng con điểm, từ cái chấm đậu đánh rớt. Đặc biệt, bản năng nghề nghiệp đặc thù đậm tính nhân văn, nhân đạo nên “không có chỗ” cho những tị hiềm, toan tính riêng tư.

Người Thầy đáng kinh thứ hai trong lòng tôi mà cho đến hết cuộc đời này có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được chính là những người bệnh, những người đã được tôi chăm sóc điều trị trong thời gian đầu khi mới bước vào nghề. Mặc dù giờ đây đã trở thành một người Cao đẳng Điều dưỡng giỏi và được nhiều người biết đến nhưng tôi vẫn không thể nào quên được buổi thực tập hôm đó, cái ngày đầu tiên tôi được thực tập nghề nghiệp trong chính Bệnh viện riêng của ngôi Trường tôi đang theo học – Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur.

Người Thầy đáng kính trong đời

Người Thầy đáng kính trong đời

Ngày đầu tiên thực tập, tôi được giao nhiệm vụ hướng dẫn cho một bác bệnh nhân  không đi lại được sau khi trải qua đợt phẫu thuật điều trị do bị tai nạn. Vì là ngày đầu tiên, tâm lý căng thẳng nên tôi từ một đứa rất tự nhiên trở nên lóng ngóng, hướng dẫn sai khiến người bệnh đau quá khóc nấc lên, tôi cũng không kìm lòng được mà khóc theo bác, một cảm giác tội lỗi dâng lên trong tâm khảm, tôi chỉ còn biết áp đôi bàn tay của mình vào đôi chân của mình và ấp úng “Con xin lỗi bác, con xin lỗi…!”. Hướng ánh mắt về phía tôi, giọng bác bệnh nhân hiền từ: “Con có lỗi gì đâu, mới đi học phải không, chúng ta cùng làm lại nào, bình tĩnh thôi”. Lời động viên của bác giúp tôi có thêm sức mạnh và lấy lại sự tự tin vốn có của mình, nhìn bác từ từ đứng lên, tôi đã rơi nước mắt vì thấy được niềm vui hiện rõ trên đôi mắt của “người Thầy bệnh nhân già”.

Giờ đây, khi đã trưởng thành, tôi không chắc mình sẽ thành một bác sĩ giỏi nhưng tôi tin mình sẽ thực hiện tốt những lời dạy của những người Thầy đáng kính trong tôi.